Gioan là đứa trẻ Pháp chào đời tại thủ đô hoa lệ Paris. Nhưng cuộc đời Gioan là chuỗi
dài những đau khổ thê lương trước khi bước vào vùng ánh sáng của hy vọng và hạnh phúc.
Gioan lên 7 tuổi khi mẹ em qua đời vì bệnh liệt kháng - Sida. Vì không có anh chị
em nào khác nên Gioan trở thành đứa con duy nhất sống bên cạnh cha. Nhưng rồi chỉ
vỏn vẹn vài tháng sau, Ba của Gioan - cũng mắc bệnh Sida - phải nằm liệt giường. Vào
thời kỳ đó, trong các khu chung cư ở những tòa nhà lớn nơi thủ đô Paris, chưa có thang
máy. Hai cha con bé Gioan ở trong căn hộ nơi tầng thứ năm.
Chính bé Gioan kể
lại với một vị Linh Mục:- Ba con viết những món phải mua vào một tờ giấy. Con mang
tờ giấy và tiền rồi đi mua. Rồi Ba con chỉ cho con cách thức phải nấu nướng như thế
nào. Ba con kéo chiếc giường nằm của Ba đến gần nhà bếp, để vừa chỉ dẫn cho con vừa
trông chừng con khỏi bị phỏng tay khi nấu thức ăn. Phần con, con cũng dễ dàng châm
điếu thuốc cho Ba hút nữa.
Thời gian lặng lẽ trôi qua trong vòng 4 năm trời.
Cho đến một buổi sáng - năm ấy Gioan lên 11 tuổi - khi thức dậy cậu bé muốn ôm hôn
Ba. Nhưng khi đến gần, Gioan thấy Ba lạnh ngắt và cứng đơ. Cậu bé ba chân bốn cẳng
chạy như bay xuống cầu thang - mình vẫn còn mặc đồ ngủ - đến gõ cửa nhà bà hàng xóm
và nói: ”Bà ơi, Ba con lạnh ngắt à, con sợ quá!” Bà hàng xóm
đoán ngay chuyện không lành. Bà gọi điện thoại cho Cô-nhi-viện Auteuil đến mang bé
Gioan đi. Cùng lúc bà cũng báo tin cho nhân viên cấp cứu biết. Gioan được đưa ngay
đến bệnh-xá Thánh Nữ Teresa.
Vị Linh Mục trông coi bệnh xá kể lại.
Như một người ngỡ ngàng hốt hoảng trước một biến cố quá đau thương và quá bất ngờ,
Gioan chỉ lập đi lập lại câu nói duy nhất: ”Con rất muốn và chỉ muốn được
nhìn mặt Ba con”. Trong khi đó các nhân viên cấp cứu tìm thấy trên thi
thể nạn nhân mảnh giấy viết câu này: ”Bởi vì không ai thăm viếng
tôi suốt thời gian tôi bị bệnh nên tôi giao xác tôi cho ngành y tế để
dùng vào việc nghiên cứu y khoa”.
Tôi giải thích cho Gioan biết là
trước khi chết, Ba cậu đã thực hiện một nghĩa cử anh hùng và cậu phải chấp nhận hy
sinh là không bao giờ còn được trông thấy mặt Ba nữa. Gioan là đứa trẻ nhạy cảm và
có nhiều trực giác, nhưng đã hứng chịu quá nhiều đau khổ, vượt quá mức tuổi thơ. Vì
thế, Gioan đứng im không nhúc nhích. Cậu bé lặng thinh không nói lời nào cũng không
nhỏ một giọt nước mắt. Khuôn mặt trở nên lạnh như đồng. Tôi cảm thấy hoảng sợ. Tận
thâm tâm, tôi âm thầm cầu nguyện cùng Đức Chúa GIÊSU. Tôi xin Chúa ra tay trợ giúp.
Tôi biết rõ Chúa không nỡ bỏ rơi một đứa trẻ trong cơn khốn cùng ..
Tôi cầm
tay dẫn Gioan đến nhà nguyện. Nơi đây, trước Nhà Tạm có Mình Thánh Chúa, tôi nhẹ nhàng
thầm thì vào tai Gioan những lời thân ái. Tôi đề nghị Gioan tham dự Thánh Lễ tôi dâng
để cầu nguyện cho thân phụ quá cố. Gioan đồng ý. Cậu bé lặng lẽ quì trước bàn thờ.
Đến phần Truyền Phép, tôi trông thấy hai hàng nước mắt chảy dài trên đôi gò má. Tôi
thầm cám ơn Chúa đã giải cứu Gioan khỏi cơn khốn cùng.
Thánh Lễ xong, tôi
đưa Gioan đi một vòng dạo chơi. Giờ đây cậu bé mới bật lên khóc nức nở và khóc thật
lâu. Tôi để yên cho cậu bé khóc. Sau khi lắng dịu, Gioan bắt đầu kể cho tôi nghe về
cuộc sống gia đình với Mẹ và với Ba, nhất là những ngày cuối cùng, về buổi sáng khi
Gioan tìm thấy thi thể Ba lạnh ngắt và cứng đơ. Qua lời kể, tôi hiểu Gioan là một
đứa bé rất được cha mẹ thương yêu.
Sau một thời gian ngắn, chúng tôi chuyển
Gioan đến sống tại Cô-nhi-viện Auteuil, nằm nơi ngưỡng cửa thủ đô Paris. Gioan hòa
mình ngay vào cuộc sống nơi Cô-nhi-viện. Cậu bé được nhận vào trường tiểu học và học
hành nhanh chóng. Năm 14 tuổi Gioan đã có thể bắt đầu chương trình trung học. Nhưng
cậu thiếu niên không thích học. Cậu thưa với tôi: ”Cha cho con học nghề đi. Bởi lẽ
cái đầu con đã chứa quá nhiều chuyện rồi, như Cha từng biết đó!” Chúng tôi đành chuyển
cậu sang trường kỹ thuật. Gioan chọn ngành điện và trở thành một thợ điện tài giỏi.
Năm 18 tuổi, Gioan bán căn hộ của cha mẹ. Cậu lấy tiền bỏ nhà băng và tiền lời thì
cúng cho Cô-nhi-viện Auteuil. Ít lâu sau Gioan gặp được cô thiếu nữ trở thành người
bạn đời của mình. Cả hai cho ra chào đời một bé trai kháu khỉnh. Họ đặt tên cho con
là Gioan. Chàng Gioan xin tôi ban phép rửa tội cho con trai và nói: ”Như thế, con
trai con sẽ hưởng được một thời thơ ấu hạnh phúc ..”
Tôi cảm động
khi ghi lại câu chuyện cuộc đời Gioan. Từ một quá khứ đau thương,
Gioan đã biết vượt qua và xây dựng một cuộc đời
hạnh phúc. Cầu chúc gia đình Gioan mãi mãi an vui hạnh phúc.
(”Il Settimanale di Padre Pio”, 1 Gennaio 2006, trang 21-22).