... Tại đền thánh Đức Mẹ Fatima bên Bồ Đào Nha lúc bấy giờ là hai giờ sáng. Cha Marchi
vừa ngồi tòa giải tội xong. Hối nhân cuối cùng là người đàn ông trẻ tuổi, đi chân
không và dáng điệu thật mệt mỏi.
Sau khi ban phép xá tội, Cha Marchi giúp
anh ta đứng lên, rồi thân mật gợi chuyện:
- Có lẽ anh đến từ xa lắm?
- Thưa con đến từ Tras-los-Montes, vùng Minho, mạn Bắc nước Bồ.
- Thật là
xa, xa đến 2 hay 300 cây số!
- Dạ xa cách đây 250 cây số.
Cha Marchi
tỏ dấu thán phục:
- Và anh đi bộ trọn quãng đường dài 250 cây số này?
- Phải, chúng con đi bộ. Vợ con và con, chúng con cùng hứa với Đức Mẹ sẽ đi bộ chân
không, hành hương đến đây, nếu đứa con gái chúng con, bị mù và bị các thầy thuốc bó
tay bỏ cuộc, được sáng mắt.
Nói đến đây, người đàn ông bồi hồi xúc động, đôi
hàng nước mắt lăn dài trên gương mặt gầy ốm.
Ngừng một chút, anh kể tiếp:
- Chúng con bắt đầu làm Tuần Chín Ngày kính Đức Mẹ. Ngày thứ chín, tức ngày cuối cùng,
con vô tình đi ngang trước mặt đứa con gái nhỏ. Cô bé ngẩng đầu nhìn con. Cha có thể
tưởng tượng niềm vui rộng lớn của con. Quá mừng rỡ, con lớn tiếng gọi nhà con đến.
Con hét to: ”Con chúng ta sáng mắt rồi!” Ngay sau đó, hai vợ chồng con cùng cháu gái
lên đường.
Cha Marchi cũng cảm động không kém. Cha hỏi:
- Anh chị
mất bao nhiêu ngày đi bộ từ đó đến đền thánh Fatima này?
- Chúng con mất 8
ngày. Mỗi ngày chúng con đi bộ 30 cây số. Thường chúng con ngủ đêm trong các vựa lúa
mì. Chỉ có đêm sau cùng chúng con ngủ ngoài trời. Đó là quãng đường từ Pombal đến
Leiria, nơi có làng Fatima.
- Anh chị có gì để ăn không?
- Chúng con
ăn bánh mì đen và uống nước lả. Chúng con chỉ mua chút ít gì đó cho cháu gái.
Nói chuyện xong, Cha Marchi và người đàn ông tiến về đền thánh. Chuông rung báo hiệu
giờ Chầu Thánh Thể. Cùng lúc đó xuất hiện một phụ nữ trẻ tuổi. Trông bà giống như
xác chết. Tay bà dắt bé gái tuổi độ 10-12. Trông thấy hai mẹ con, người đàn ông giơ
tay chỉ và nói với vị Linh Mục:
- Đó là nhà con và cháu gái.
Cha Marchi
âu yếm nhìn bé gái. Đôi mắt cô bé long lanh ngời sáng. Bỗng người đàn bà tiến đến
bên vị Linh Mục và buồn bã thú nhận:
- Thưa Cha, ngoài lời hứa chung với nhà
con, con còn hứa thêm với Đức Mẹ sẽ đi bằng đầu gối, từ nhà thờ xứ Fatima đến Capelinho,
nghĩa là quãng đường dài 2 cây số. Con đã đi bằng đầu gối được 500 thước. Nhưng con
không thể tiếp tục. Đầu gối con bị nứt máu và con không còn sức lực cũng như can đảm,
nên con đi bộ tiếp quãng đường còn lại. Thưa Cha, Đức Mẹ có tha thứ cho con không?
Cha Marchi tìm lời trấn an bà, để bà không bị ray rứt vì thiếu sót một chút trong
việc thi hành lời hứa. Cha cũng buột miệng dùng lời Đức Chúa GIÊSU xưa khi Ngài ca
tụng người phụ nữ xứ Canaan để nói với bà rằng:
- Hỡi bà, Đức Tin của bà thật
lớn!
Câu chuyện được thuật lại trong Tập san ”Tiếng gọi của Trái Tim Tân Khổ
và Vô Nhiễm Đức Mẹ MARIA”, số 42. Người ghi chuyện bình luận thêm:
- Ngày
nay, chúng ta quên rằng, khi kêu xin THIÊN CHÚA điều gì, cũng phải kèm theo việc làm
đền tội nào đó. Chẳng lạ gì khi thấy THIÊN CHÚA gần như ngoảnh mặt làm ngơ trước lời
kêu cầu. Chúng ta hãy ngưỡng mộ, nhưng nhất là bắt chước Đức Tin và hành động dũng
cảm của đôi vợ chồng trẻ hành hương trên đây.
... Đức Chúa GIÊSU
lui về miền Tia và Xiđôn, thì này có một người
đàn bà Canaan, ở miền ấy đi ra, kêu lên rằng: ”Lạy Ngài
là Con vua Đavít, xin dủ lòng thương con! Đứa con gái con bị
quỷ ám khổ sở lắm!” Nhưng Người không đáp lại một lời.
Các môn đệ lại gần thưa với Người rằng: ”Xin Thầy
bảo bà ấy về đi, vì bà ấy cứ theo sau chúng ta mà kêu mãi!” Người
đáp: ”Thầy chỉ được sai đến với những con chiên
lạc của nhà Israel mà thôi”. Bà ấy đến bái lạy mà thưa Người
rằng: ”Lạy Ngài, xin cứu giúp con!” Người đáp: ”Không
nên lấy bánh dành cho con cái mà ném cho lũ chó con”. Bà ấy nói: ”Thưa Ngài,
đúng thế, nhưng mà lũ chó con cũng được ăn những
mảnh vụn trên bàn chủ rơi xuống”. Bấy giờ Đức Chúa
GIÊSU đáp: ”Này bà, Đức Tin của bà mạnh thật! Bà muốn sao thì sẽ được
vậy”. Từ giờ đó, con gái bà được khỏi (Mátthêu 15,21-28).
(Albert Pfleger, ”FIORETTI DE LA VIERGE MARIE”, Mambré Editeur Difuseur, Paris 1992,
trang 26-27).